Mấy bửa nay, cái tiếng tăm "vô duyên" của tui Liêm nó lan ra khắp mấy cái huyện lân cận. Ai nghe cũng cười ha ha. Mà hổng phải tui làm gì kỳ cục đâu, tại cái nghề tui nó lạ, nhiều khi mấy cái đồ thông minh nó cũng "tâm tư" lắm. Giống như cái vụ của ông anh Hai Cường ở Rạch Giá nè.
Ông anh Hai Cường là chủ một cái xưởng gỗ lớn, nhà cửa rộng thênh thang, mà ổng thương vợ dữ lắm. Bà vợ ổng là bà Hai Mai, tính tình hiền khô, nói năng nhỏ nhẹ, hổng bao giờ lớn tiếng. Hai vợ chồng là hình mẫu cho cả xóm. Ổng nghe tui làm nhà thông minh, ổng điện tui tới, bảo: "Liêm ơi, chú làm cho anh cái hệ thống điều khiển hết mấy cái đèn, cái quạt, cái máy lạnh trong nhà. Vợ anh hay quên lắm, lỡ ra ngoài rồi mà chưa tắt thì tốn điện lắm. Với lại, lỡ có về khuya, anh chỉ cần lấy điện thoại bấm một cái là đèn tự sáng, ấm cúng".
Tui nghe ổng nói, bụng mừng thầm. Lắp đặt xong xuôi, tui chỉ cho ổng cách xài, rồi còn chỉ luôn cách để bà Hai Mai xài chung trên điện thoại. Ổng khoái lắm. Mọi chuyện êm đẹp được chừng hai tuần.
Rồi một bữa, đang ngồi nhâm nhi ly cà phê, điện thoại tui rung bần bật. Số ông anh Hai Cường gọi. Tui bắt máy, nghe giọng ổng hổn hển: "Liêm ơi, chú mau tới nhà anh lẹ đi. Vợ chồng anh đang cãi nhau, sắp lủng nhà rồi nè".
Tui tá hỏa, vội vã chạy qua. Vừa tới cổng đã nghe tiếng ông Hai Cường la oang oang: "Cái gì mà em nói anh làm hư? Anh có đụng chạm gì đâu! Nãy giờ anh đi ra đi vô, có cầm cái remote nào đâu!". Rồi tiếng bà Hai Mai nhỏ nhẹ nhưng dứt khoát: "Em thấy rõ ràng là anh phá! Đang coi phim hay, tự nhiên cái tivi nó tắt ngúm. Rồi tivi tắt xong thì cái máy lạnh nó bật lên, lạnh teo. Rồi máy lạnh bật lên xong thì cái đèn phòng khách nó chớp chớp y như ma làm. Anh cố tình chọc em đúng không?".
Tui nghe mà ngớ người. Vô nhà, thấy ông Cường đứng giữa phòng khách, mặt mày đỏ gay. Bà Mai ngồi trên sofa, nước mắt lưng tròng, tay cầm cái remote tivi. Tui vội vàng hỏi: "Dạ, có chuyện gì vậy anh chị?".
Ông Cường quơ tay chỉ cái remote trong tay bà Mai: "Chú coi! Tui đang ngồi đọc báo ở ngoài sân, tự nhiên bà xã tui vô nhà, nói cái remote nhà chú làm hư, tivi tự tắt, rồi đèn đóm, máy lạnh nó tự động nhảy lung tung. Tui có đụng chạm gì đâu mà bả cứ nói tui phá!".
Tui cầm cái remote lên, xem xét kỹ lưỡng. Remote thông thường, không có gì lạ. Tui mới hỏi: "Vậy tivi tắt là lúc nào chị? Đèn chớp là lúc nào?". Bà Mai sụt sùi: "Dạ, đang coi phim hay thì tivi tự tắt. Em giận quá, bỏ cái remote lên bàn. Tự nhiên lát sau, máy lạnh bật lên, đèn phòng khách chớp chớp".
Tui nhìn cái remote, rồi nhìn cái bàn. Tui chợt hiểu ra. Tui mới hỏi bà Mai một câu: "Dạ, lúc chị bỏ cái remote xuống bàn, chị có úp mặt nó xuống không?". Bà Mai gật đầu: "Dạ, có. Em giận mà". Tui cười trừ: "Dạ, đây chính là thủ phạm đó anh chị".
Thì ra, cái remote tivi của hãng này có một nút cảm ứng nhỏ xíu ở mặt sau, được tích hợp thêm chức năng điều khiển thông minh. Khi người dùng úp mặt remote xuống, nó sẽ tự động kích hoạt một chuỗi lệnh đã được lập trình sẵn. Tui đã cài đặt một chuỗi lệnh cho nhà anh Cường là: "Tắt tivi, bật máy lạnh, nháy đèn phòng khách ba lần". Tui cài vậy cho vui, để lỡ có ai về, bấm lộn nút thì cũng không sao. Ai ngờ, bà Mai giận quá, úp cái remote xuống, thế là nguyên cái chuỗi lệnh đó được kích hoạt.
Hai vợ chồng nghe xong, nhìn nhau rồi bật cười. Ông Cường vỗ vai tui: "Thiệt! Cái chú Liêm này, chú làm cái nghề gì mà hay quá. Cái remote cũng biết giận lây. Vợ chồng anh nhờ chú mà hết giận rồi đó. Vô duyên thiệt!".
Bài học kinh nghiệm
Đôi khi, cái sự "vô duyên" của công nghệ lại là chất xúc tác để con người xích lại gần nhau. Đừng vội trách cứ, đừng vội giận hờn, bởi biết đâu, nguyên nhân lại nằm ở một cái nút bấm vô tri, và chính nó lại giúp ta có cơ hội để hiểu và thương nhau hơn.


Đăng nhận xét
Vui lòng bình luận lịch sự, không spam.
Hoặc bạn có thể liên hệ trực tiếp qua số: 0902.633.999