Chuyện nghề Smart Home: Chiếc rèm cửa "tâm tư" của bà Tư Bưởi

Chuyện nghề Smart Home: Thợ vô duyên xử lý sự cố "ma ám" rèm cửa của bà Tư Bưởi. Câu chuyện hài hước, dở khóc dở cười về sự cố công nghệ do nước lau k

Sau mấy vụ "vô duyên" đình đám, tui Liêm này cũng được người ta tin tưởng nhiều hơn. Ai cũng bảo "thằng Liêm nó làm cái gì cũng có chuyện để cười". Kệ, cười được là vui rồi, chứ buồn bực làm gì.

Bữa nọ, tui được một ông khách giới thiệu tới nhà bà Tư Bưởi ở Bến Tre. Bà Tư nổi tiếng cả vùng vì cái tính khó tính, kỹ lưỡng. Bà muốn lắp hệ thống rèm cửa tự động cho cái nhà lầu ba tầng mới xây. Bà bảo: "Chú làm sao cho rèm cửa nó tự động kéo ra kéo vô theo giờ, sáng tự kéo ra cho ánh nắng vô, tối tự kéo vô cho nó kín đáo".

Tui nghe xong gật gù, thấy yêu cầu cũng dễ. Tui cài đặt xong xuôi, chỉ cho bà cách dùng. Bà nhìn cái điện thoại, lắc đầu quầy quậy: "Tôi già rồi, mấy cái này khó lắm. Chú cứ cài theo giờ giùm tôi, sáng 7 giờ kéo ra, tối 7 giờ kéo vô. Vậy thôi, đơn giản cho tôi nhờ".

Tui làm theo ý bà, rồi dặn đi dặn lại: "Dạ, nếu có gì không đúng ý bà, bà cứ gọi con, con tới chỉnh lại. Bà đừng tự ý chỉnh nha, lỡ nó hư". Bà Tư gật đầu, vẻ mặt tin tưởng lắm. Tui thấy vậy cũng yên tâm, lấy tiền công rồi về.

Hai hôm sau, đang ăn cơm thì điện thoại tui reo. Bà Tư Bưởi gọi. Giọng bà như muốn khóc: "Liêm ơi, chú tới lẹ đi! Cái rèm cửa nhà tôi nó bị ma ám rồi!". Tui nghe mà rợn tóc gáy, vội vàng bỏ đũa, chạy qua nhà bà.

Tới nơi, thấy bà Tư đứng trước cửa, mặt mày tái mét. Bà kéo tui vô nhà, chỉ tay lên cái rèm cửa ở lầu hai. Cái rèm đang kéo ra kéo vô liên tục, cái rồi dừng, rồi lại kéo, y như có ai đang nghịch. Mà lúc đó mới có 5 giờ chiều, chưa tới giờ hẹn.

Tui đứng nhìn mà cũng thấy rùng mình. Tui mới hỏi: "Dạ, bà có đụng chạm gì không?". Bà Tư lắc đầu: "Không! Nãy giờ tôi chỉ lau dọn thôi. Nè, chú nhìn nè, cái remote tôi để đây, không đụng tới một lần!".

Tui nhìn theo tay bà, thấy cái remote nhỏ xíu nằm trên bàn. Tui lấy cái điện thoại ra, kiểm tra lại hệ thống. Bấm thử nút "tắt", cái rèm nó ngừng. Bấm nút "mở", cái rèm nó kéo. Tui làm vậy hoài, mà rèm nó vẫn bình thường. Tự nhiên nó lại bị "ma ám" lúc nãy. Tui mới nhớ tới lời bà nói: "Nãy giờ tôi chỉ lau dọn thôi".

Tui nhìn xuống dưới chân rèm, rồi nhìn lên cái remote. Tui thấy cái remote có một vết ố nhỏ, màu trắng đục. Tui hỏi bà Tư: "Bà có dùng cái gì để lau chùi không?". Bà bảo: "Dạ có, tôi dùng nước lau kính để lau chùi cái remote cho nó sạch".

Tui cười méo xẹo. Thì ra, cái remote này có một nút cảm ứng ẩn, dùng để chuyển đổi chế độ thủ công và tự động. Khi bà Tư dùng nước lau kính lau chùi, một ít nước đã thấm vào cái nút cảm ứng đó, làm nó bị chập mạch. Kết quả là cái remote cứ tự động gửi tín hiệu "kéo ra, kéo vô" liên tục, làm cái rèm cửa như bị "ma ám".

Tui giải thích xong, bà Tư ngẩn người ra. Rồi bà vỗ đùi đánh đét, phá lên cười: "Thiệt là cái đồ vô duyên! Làm tui hết hồn! Tui tưởng ma thiệt chứ!". Tui cũng cười theo. Từ đó, cái tiếng "Liêm vô duyên" của tui lại được bà Tư Bưởi truyền bá thêm một cách đầy tự hào.

Bài học kinh nghiệm

Đôi khi, cái vô duyên của công nghệ không phải do nó tự nhiên mà có, mà do con người ta vô tình tạo ra. Cứ ngỡ là chuyện lớn lao, rắc rối, nhưng hóa ra nguyên nhân lại nằm ở những điều nhỏ nhặt, đơn giản mà ta không ngờ đến.

Đăng nhận xét

Vui lòng bình luận lịch sự, không spam.

Hoặc bạn có thể liên hệ trực tiếp qua số: 0902.633.999

[blogger][disqus][facebook][spotim]

MKRdezign

Biểu mẫu liên hệ

Tên

Email *

Thông báo *

Được tạo bởi Blogger.
Javascript DisablePlease Enable Javascript To See All Widget