Năm nay, tui Liêm vô duyên đã có cái thâm niên 10 năm trong cái nghề làm nhà thông minh. Hồi xưa nghe tới chữ “Smart Home” là người ta hay tưởng tượng ra cái gì đó ghê gớm lắm. Giờ thì nó cũng thành chuyện thường ngày ở huyện, người người nhà nhà đều muốn sắm sửa. Hết đèn tự bật, rèm tự kéo, rồi quạt tự quay, máy lạnh tự hạ nhiệt. Mà cái gì càng thông minh thì chuyện dở khóc dở cười nó lại càng nhiều.
Có lần, tui đi lắp hệ thống an ninh cho một cái nhà nọ ở miệt ngoài Cần Thơ. Ông chủ nhà là một Việt kiều mới về, thấy ổng sành điệu lắm, đi đứng nói năng lịch lãm. Tui tới, giới thiệu sơ sơ về mấy cái camera, cảm biến chống trộm. Ổng nghe xong gật gù, khoái chí lắm. Tui làm xong xuôi, bắt đầu giải thích cách dùng. Tui bảo: “Dạ, cái hệ thống này nó thông minh lắm, nó tự động nhận diện và gửi thông báo về điện thoại cho mình. Ví dụ, có trộm đột nhập, nó sẽ hú còi inh ỏi, rồi báo liền cho mình biết”.
Ổng nghe xong cười sảng khoái, gật đầu lia lịa: “Hay! Hay thiệt! Vậy thì chú cứ để đó, tui thử coi nó có hiệu quả không”. Tui dặn ổng kỹ lắm: “Dạ, mà chú nhớ, chỉ cần có chuyển động lạ là nó báo ngay. Nên chú cẩn thận, lỡ con mèo, con chó của chú đi ngang cũng báo đó nha”. Ổng gạt tay: “Không sao đâu, nhà tui không nuôi con gì hết trơn”.
Hai hôm sau, đang nằm ngủ ở nhà thì điện thoại tui reo ầm ĩ. Nhìn lên màn hình, số lạ. Bắt máy, đầu dây bên kia giọng ông chủ nhà run run: “Chú Liêm, chú Liêm ơi, nhà tui bị trộm rồi! Cái hệ thống của chú nó hú ầm ĩ, tui đang ở trên lầu, sợ quá không dám xuống”.
Tui nghe mà tá hỏa, vội trấn an ổng rồi chạy vèo qua nhà ổng. Tới nơi, thấy mấy người hàng xóm bu quanh cổng, ai cũng xì xào, chỉ trỏ. Vô nhà, thấy ông chủ nhà mặt mày tái mét đứng trên cầu thang. Tiếng còi báo động vẫn còn hú. Tui mò mẫm tắt hệ thống, rồi hỏi ổng: “Chú có thấy ai không? Cửa nẻo có bị cạy không chú?”.
Ổng lắc đầu, chỉ tay xuống dưới bếp, giọng thều thào: “Không biết, nhưng tui nghe tiếng động từ dưới bếp”. Tui đi xuống, rón rén bước vào. Tưởng tượng ra cảnh tên trộm đang lẩn trốn, tui cầm cây chổi giấu sau lưng. Vừa bước vô, tui khựng lại.
Trong bếp, không phải trộm, mà là… một cái bịch rác. Mà không phải bịch rác bình thường, là bịch rác tự phân hủy, nó phình lên rồi xẹp xuống, phồng lên rồi xẹp xuống. Cảnh tượng đó, cộng thêm cái đèn bếp chớp chớp do tui lỡ tay đụng phải, nó cứ y như phim kinh dị. Hóa ra, cái bịch rác đã quá đầy, nó bị lên men, rồi phình ra xẹp vô, tạo chuyển động. Cái cảm biến thông minh của tui thấy vậy, tưởng là trộm đang rón rén, thế là nó hú ầm lên.
Ông chủ nhà thấy tui đứng chết trân, ổng cũng xuống, nhìn thấy cảnh tượng đó thì im lặng một hồi. Rồi hai chú cháu nhìn nhau, phá lên cười như nắc nẻ. Cười đến chảy nước mắt. Ổng vỗ vai tui: “Cái chú Liêm này, chú lắp cái gì mà hay quá, trộm rác chú cũng biết nữa. Thiệt là vô duyên hết biết!”.
Cái biệt danh vô duyên của tui là vậy đó. Nhiều người nói tui làm cái nghề này dở khóc dở cười, mà tui thấy nó cũng hay. Nó cho mình hiểu ra, cái gì cũng vậy, thông minh hay không thông minh, đều cần sự cẩn thận và quan sát. Đôi khi, những chuyện tưởng chừng nhỏ nhặt, vô duyên nhất, lại là bài học đáng nhớ nhất.
Bài học kinh nghiệm
Cuộc đời này, cái gì càng thông minh, càng hiện đại, thì càng dễ xảy ra những chuyện... không ngờ. Đừng vội trách móc cái vô duyên của người khác, vì đôi khi, cái vô duyên đó lại là một bài học đắt giá, nhắc nhở mình phải cẩn thận và thấu đáo hơn.


Đăng nhận xét
Vui lòng bình luận lịch sự, không spam.
Hoặc bạn có thể liên hệ trực tiếp qua số: 0902.633.999