Làm nghề smart home, tôi không chỉ lắp đặt thiết bị, mà còn phải học cách thấu hiểu con người. Mỗi gia đình là một thế giới riêng, với những câu chuyện, những mâu thuẫn ẩn giấu sau cánh cửa. Một trong những câu chuyện đáng nhớ nhất đối với tôi là ở nhà một gia đình ba thế hệ.
Vị khách hàng là một người phụ nữ trẻ tuổi, thành đạt. Chị muốn lắp đặt hệ thống smart home để "hiện đại hóa" căn nhà, đặc biệt là để bố mẹ chị, những người lớn tuổi, có thể sử dụng dễ dàng hơn.
"Bố mẹ tôi quen với cách dùng truyền thống rồi," chị thở dài. "Ông bà cứ hay quên tắt đèn, quên đóng cửa sổ, rồi điều hòa thì lúc nóng lúc lạnh. Tôi muốn lắp hệ thống để ông bà không phải lo lắng nhiều nữa."
Nhưng khi tôi bắt đầu làm việc, tôi nhận ra vấn đề không chỉ đơn giản là "quên". Bố của chị, một người đàn ông lớn tuổi nhưng vẫn rất phong độ, luôn cau có khi thấy tôi loay hoay với những thiết bị mới. Ông nói: "Thời của chú, làm gì có cái điện đóm hiện đại như thế này! Cứ phải tự tay làm, tự tay bật, tự tay tắt mới nhớ được! Đừng làm cho mọi người lười đi!". Mẹ chị thì ngược lại, bà rất tò mò, nhưng lại ngại, chỉ dám lén lút hỏi tôi những câu hỏi nhỏ: "Cái này có khó dùng lắm không chú? Lỡ mà điện thoại hết pin thì làm sao?".
Tôi hiểu, vấn đề ở đây không phải là thiếu tiện nghi, mà là sự khác biệt thế hệ, là nỗi lo lắng của người lớn tuổi khi phải làm quen với những điều mới mẻ. Và có lẽ, cả một chút tự ái, vì cảm giác như mình không còn "hiện đại" nữa.
Thay vì chỉ lắp đặt xong rồi đi, tôi dành thêm thời gian để trò chuyện với ông bà. Tôi không nói về công nghệ, tôi nói về những lợi ích nó mang lại. Tôi nói với ông: "Chú ạ, cái này giống như ngày xưa mình làm cái ròng rọc để lấy nước ấy. Vẫn là lấy nước, nhưng tiện hơn, đỡ tốn sức hơn." Tôi nói với bà: "Cô ơi, lỡ có quên tắt đèn ở tầng 1, giờ cô chỉ cần ngồi tại phòng ngủ, bật điện thoại lên, nhấn một cái là tắt thôi. Không cần phải đi xuống đi lên làm gì cho mệt."
Ông vẫn im lặng, nhưng tôi thấy ánh mắt ông đã dịu đi. Bà thì bắt đầu hào hứng, nhờ tôi hướng dẫn cách điều khiển từng thiết bị một. Ngày hoàn thành công trình, tôi thấy ông chủ động mở loa thông minh, ra lệnh bật nhạc Trịnh Công Sơn mà ông yêu thích. Bà thì ngồi trên ghế sofa, tay cầm điện thoại, khoe với con gái: "Con thấy chưa, mẹ điều khiển được hết đây này!". Cả gia đình cười vang.
Khi tôi ra về, ông chủ động ra bắt tay tôi, nói khẽ: "Cảm ơn chú! Ban đầu tôi nghĩ chú chỉ là thợ, nhưng giờ tôi thấy chú đúng là một người hiểu chuyện." Tôi biết, đó là lời khen chân thành nhất mà một người thợ có thể nhận được.
Bài học cuộc sống:
Khoảng cách thế hệ không phải là một bức tường, mà là một cây cầu.
Và công nghệ, khi được sử dụng đúng cách, có thể trở thành nhịp cầu vững chắc để kết nối.
Điều quan trọng không phải là ép buộc người khác thay đổi, mà là kiên nhẫn, thấu hiểu và cho họ thấy những giá trị mà sự thay đổi đó mang lại.
Đôi khi, sự "vô duyên" của tôi lại là sự chân thành cần thiết để xóa tan những rào cản.


Đăng nhận xét
Vui lòng bình luận lịch sự, không spam.
Hoặc bạn có thể liên hệ trực tiếp qua số: 0902.633.999