Chuyện nghề Smart Home: Người Thợ và Nỗi Đau Vô Hình

"Chuyện nghề Smart Home" là câu chuyện cảm động về người thợ Liêm "vô duyên" và hành trình lắp đặt thiết bị thông minh cho một cậu bé không thể đi lại

Hơn mười năm lăn lộn với nghề smart home, tôi quen với đủ loại biệt danh. Nào là "phù thủy công nghệ", "bác sĩ nhà thông minh", nhưng cái tên mọi người hay gọi, và tôi cũng tự nhận, là "Liêm vô duyên". Vô duyên thật. Vô duyên đến mức, có lần đang lắp đặt hệ thống cho một biệt thự lộng lẫy, chủ nhà thấy tôi lầm lũi với mớ dây nhợ, đã nửa đùa nửa thật bảo: "Nhìn cái mặt ông là biết không có duyên bán hàng rồi. Chỉ hợp làm thợ thôi?!".

Hôm ấy, tôi nhận một công trình đặc biệt. Căn nhà không quá lớn, nhưng mọi yêu cầu của gia chủ đều rất tỉ mỉ và cầu kỳ. Cô chủ nhà là một phụ nữ trung niên, gầy gò, ánh mắt luôn phảng phất nỗi buồn. Cô muốn lắp đặt hệ thống tự động hóa hoàn toàn: đèn tự sáng khi có người, rèm tự mở theo giờ, điều hòa tự điều chỉnh nhiệt độ… Cô nói, tất cả những tiện nghi này không phải để phục vụ mình, mà để dành cho con trai.

Tôi tò mò, hỏi: "Cháu nhà chắc còn nhỏ lắm ạ?". Cô khẽ lắc đầu, nén tiếng thở dài: "Nó lớn rồi, nhưng bị tai nạn... không đi lại được. Thằng bé rất nhạy cảm với ánh sáng và nhiệt độ, nhưng không thể tự điều chỉnh mọi thứ. Tôi muốn nó có thể sống độc lập nhất có thể."

Lời nói của cô làm tim tôi như thắt lại. Tôi nhìn cô, ánh mắt vô duyên thường ngày bỗng trở nên đồng cảm lạ thường. Thay vì chỉ làm theo hợp đồng, tôi dành thêm thời gian để nghiên cứu, tìm hiểu những giải pháp tốt nhất. Tôi không chỉ lắp đặt, mà còn điều chỉnh từng thông số, từng cảm biến một cách tỉ mỉ, để ánh sáng dịu nhất, nhiệt độ ấm áp nhất, để mọi thao tác đều thật nhẹ nhàng, không gây ra tiếng động hay sự khó chịu nào.

Ngày hoàn thiện, tôi đứng từ xa quan sát. Cậu con trai được mẹ dìu ra phòng khách. Ánh mắt cậu mở to, ngạc nhiên khi thấy rèm cửa tự động mở ra, để ánh nắng ban mai tràn vào. Cậu khẽ mỉm cười, một nụ cười rạng rỡ và trong trẻo như nắng sớm. Ngay lập tức, tôi thấy cảm biến nhiệt độ báo về, điều hòa tự động giảm xuống một chút. Cậu bé khẽ gật đầu, tỏ vẻ hài lòng. Cô chủ nhà đứng cạnh, nước mắt lăn dài. Cô không nói gì, chỉ khẽ nắm lấy tay tôi, ánh mắt biết ơn vô bờ. Lúc ấy, tôi nhận ra, cái biệt danh "vô duyên" của mình bỗng trở nên thật vô nghĩa.

Bài học cuộc sống:

Trong cuộc sống, có những người chỉ làm vì tiền, nhưng cũng có những người cống hiến bằng cả trái tim. 

Đừng bao giờ đánh giá một người qua vẻ bề ngoài hay những lời đùa cợt. Hãy nhìn vào những gì họ làm, những giá trị họ mang lại. 

Cái "vô duyên" của tôi không phải là sự thiếu sót trong giao tiếp, mà là sự tập trung tuyệt đối vào công việc, vào việc tạo ra những giá trị thực sự cho người khác. 

Hạnh phúc lớn nhất của người thợ, không phải là nhận được tiền công, mà là nhìn thấy nụ cười, là nhìn thấy cuộc sống của ai đó trở nên tốt đẹp hơn nhờ chính công sức của mình.

Đăng nhận xét

Vui lòng bình luận lịch sự, không spam.

Hoặc bạn có thể liên hệ trực tiếp qua số: 0902.633.999

[blogger][disqus][facebook][spotim]

MKRdezign

Biểu mẫu liên hệ

Tên

Email *

Thông báo *

Được tạo bởi Blogger.
Javascript DisablePlease Enable Javascript To See All Widget