Trong nghề, tôi thường xuyên gặp những khách hàng giàu có. Họ muốn ngôi nhà của mình trở thành một kiệt tác công nghệ, một thế giới tự động hoàn toàn. Và đa số, họ đều rất bận rộn. Nhưng có một công trình, dù đã hoàn thành lâu rồi, vẫn để lại trong tôi nhiều suy nghĩ.
Anh khách hàng này là một doanh nhân thành đạt, sở hữu một căn penthouse xa hoa. Anh muốn lắp đặt hệ thống tự động hóa toàn bộ, từ rèm cửa, ánh sáng cho đến hệ thống giải trí, chỉ để anh có thể điều khiển mọi thứ bằng một nút bấm duy nhất trên điện thoại.
"Tôi không có nhiều thời gian," anh nói, giọng dứt khoát. "Tôi muốn mọi thứ phải thật nhanh gọn, thật hiệu quả. Sao cho tôi chỉ cần vào nhà, bấm một nút, là mọi thứ đều sẵn sàng để tôi nghỉ ngơi."
Con gái anh, một cô bé khoảng mười tuổi, luôn đi theo sau lưng anh, ánh mắt đầy khao khát được trò chuyện nhưng lại không dám. Khi tôi đang loay hoay với mớ dây điện, cô bé lại gần, rụt rè hỏi: "Chú ơi, chú có thể làm cho cái đèn ở phòng con tự đổi màu không ạ? Màu hồng, rồi màu xanh lá cây ấy. Lúc nào con vui thì màu hồng, buồn thì màu xanh."
Tôi mỉm cười, gật đầu: "Được chứ, dễ thôi mà." Cô bé vui vẻ chạy đi.
Chiều hôm đó, tôi thấy anh khách hàng nói chuyện với con gái. Cô bé kể chuyện ở trường, chuyện về những người bạn mới, nhưng anh chỉ nghe loáng thoáng, tay vẫn liên tục lướt điện thoại. Anh bảo với cô bé: "Bố bận lắm, con cứ vào phòng đi. Bố đã lắp đặt xong hết mọi thứ rồi, con muốn làm gì thì chỉ cần ra lệnh cho loa thông minh thôi."
Lòng tôi bỗng chùng xuống. Một căn nhà thông minh, hiện đại đến mấy, cũng không thể thay thế được những khoảnh khắc trò chuyện, những cái ôm ấm áp của một người cha. Tôi chợt nảy ra một ý tưởng.
Thay vì chỉ cài đặt một nút bấm để "mở chế độ thư giãn", tôi đã thiết lập thêm một "nút bấm đặc biệt". Nút này, khi được nhấn, không chỉ bật đèn dịu, mở nhạc êm, mà còn... gửi một thông báo đến điện thoại của anh, kèm một câu nói tự động: "Bố ơi, hôm nay con muốn nói chuyện với bố."
Một tuần sau, anh khách hàng gọi cho tôi, giọng nói khác hẳn vẻ dứt khoát thường ngày, có chút bối rối. "Liêm này, cái nút tôi yêu cầu, sao nó lại... báo tin nhắn cho tôi thế? Và từ hôm lắp đặt, con bé nhà tôi cứ thi thoảng lại bấm cái nút đấy."
Tôi mỉm cười: "Anh cứ thử bấm lại xem."
Chiều hôm đó, tôi nhận được một bức ảnh từ anh. Bức ảnh chụp hai bố con đang ngồi cạnh nhau trên sofa. Cô bé đang cười rất tươi, còn anh thì đặt điện thoại xuống, ánh mắt nhìn con đầy yêu thương. Anh nhắn thêm một dòng: "Cảm ơn chú, cái nút bấm này... đúng là thứ tôi cần."
Cái biệt danh "vô duyên" của tôi lại được thêm một ý nghĩa mới: "vô duyên" vì không giỏi giao tiếp, nhưng lại "hữu duyên" giúp mọi người kết nối lại với nhau.
Bài học cuộc sống:
Công nghệ không phải là thứ để thay thế con người, mà là công cụ để kết nối chúng ta lại gần nhau hơn.
Một ngôi nhà thông minh thực sự không phải là nơi có nhiều thiết bị hiện đại nhất, mà là nơi mỗi thành viên trong gia đình cảm thấy được yêu thương, được lắng nghe.
Đôi khi, một nút bấm nhỏ bé cũng có thể tạo ra hạnh phúc lớn lao.


Đăng nhận xét
Vui lòng bình luận lịch sự, không spam.
Hoặc bạn có thể liên hệ trực tiếp qua số: 0902.633.999