Chuyện nghề Smart Home - Vị khách "bí mật" và bài học về sự vô duyên

Câu chuyện Smart Home của thợ Phạm Minh Liêm về sự cố camera hài hước và bài học sâu sắc về sự riêng tư, sự vô duyên trong nghề.

Sau câu chuyện về ánh đèn hạnh phúc của ông bà, tôi chợt nhận ra rằng, giá trị của người thợ không chỉ nằm ở việc lắp đặt hoàn hảo, mà còn ở cách chúng ta đối diện với những điều bất ngờ mà công việc mang lại. Đôi khi, sự "vô duyên" lại không phải do lời nói, mà do những tình huống oái oăm mà chính công nghệ tạo ra.

Câu chuyện tiếp theo này là về một vị khách đặc biệt. Đó là một cặp vợ chồng trẻ, mới chuyển về một căn hộ cao cấp. Họ rất cẩn thận, chi li từng chi tiết. Họ gọi tôi đến để lắp đặt một hệ thống an ninh toàn diện, với nhiều camera giám sát, đặc biệt là trong phòng khách và phòng ngủ. "Chúng tôi cần đảm bảo an toàn tuyệt đối cho cậu bé của mình," cô vợ nói. "Cậu bé" mà họ nhắc đến không phải là con trai, mà là một chú mèo cưng giống Ba Tư, tên là Gấu.

Tôi bắt tay vào việc, cẩn thận đi từng đường dây, lắp đặt từng chiếc camera theo đúng yêu cầu. Cặp vợ chồng trẻ này còn muốn tôi cài đặt thêm một kịch bản tự động, để mỗi khi Gấu di chuyển, camera sẽ tự động ghi hình và gửi thông báo về điện thoại của họ. Mọi thứ diễn ra suôn sẻ. Sau vài giờ, tôi đã hoàn tất gần như toàn bộ công việc, chỉ còn một vài bước hiệu chỉnh cuối cùng.

Khi trời chạng vạng, họ thông báo với tôi: "Bọn em có hẹn đi ăn tối. Anh cứ ở lại hoàn tất nhé, xong việc thì khóa cửa giúp bọn em." Họ đi rồi, tôi cảm thấy rất thoải mái. Căn hộ yên tĩnh, chỉ còn tôi và "vị khách" bí mật – chú mèo Gấu đang ngủ ngon lành trên ghế sofa. Tôi bật màn hình máy tính bảng, kiểm tra lại từng chiếc camera.

Đột nhiên, tôi nhận được một thông báo: "Phát hiện chuyển động trong phòng ngủ." Tôi mở màn hình xem ngay lập tức, muốn kiểm tra xem tính năng tự động ghi hình đã hoạt động đúng chưa. Vừa mở lên, tôi thấy chú mèo Gấu đang nhảy nhót trên giường. Tôi cười thầm, "hệ thống hoạt động tốt rồi".

Nhưng chỉ vài giây sau, cánh cửa phòng ngủ mở ra. Vợ chồng chủ nhà bước vào. Họ quên mất là tôi còn truy cập vào hệ thống camera để test, nên họ thoải mái và tự nhiên hơn bao giờ hết. Cô vợ bắt đầu hát một bài hát nào đó, còn anh chồng thì bắt đầu... nhảy. Anh ấy nhảy một điệu nhảy khá kỳ quặc, với những động tác hài hước và gương mặt vô cùng biểu cảm. Cả hai cùng cười nghiêng ngả, không hề biết rằng có một người đang theo dõi họ qua màn hình.

Mặt tôi đỏ bừng, tim đập thình thịch. Tôi nhanh chóng quay mặt đi, vờ như đang kiểm tra một thứ gì đó khác. Sự bối rối và ngại ngùng đến mức tôi không dám nhìn lại màn hình, dù chỉ là để tắt nó đi. Cảm giác lúc đó không phải là sợ bị phát hiện, mà là một sự "vô duyên" đến cực điểm. Tôi đã vô tình xâm phạm vào khoảnh khắc riêng tư và hài hước nhất của họ.

Khi họ gặp tôi, gương mặt tôi vẫn còn nóng. "Anh xong việc chưa?", cô vợ hỏi. Tôi gật đầu, cố gắng tỏ ra bình thường nhất có thể. "Vâng, xong hết rồi ạ. Hệ thống hoạt động hoàn hảo." Tôi rời đi trong sự im lặng, lòng vừa thấy buồn cười lại vừa thấy xấu hổ. Dù không nói ra, tôi biết rằng mình vừa có một trải nghiệm nghề nghiệp "độc nhất vô nhị".

Bài học rút ra:

Đôi khi, công việc của một người thợ không chỉ đơn thuần là lắp đặt thiết bị. 

Trong thế giới của công nghệ, nơi ranh giới giữa riêng tư và công khai ngày càng mờ nhạt, bài học lớn nhất mà tôi nhận được là sự tôn trọng và ý thức về không gian cá nhân của người khác. 

Sự chuyên nghiệp không phải là lắp đặt hoàn hảo, mà là biết cách đối xử tinh tế với những gì mình "vô tình" nhìn thấy. 

Bởi vì, giá trị của một người thợ, cũng như của một con người, nằm ở sự tử tế và kín đáo.

Đăng nhận xét

Vui lòng bình luận lịch sự, không spam.

Hoặc bạn có thể liên hệ trực tiếp qua số: 0902.633.999

[blogger][disqus][facebook][spotim]

MKRdezign

Biểu mẫu liên hệ

Tên

Email *

Thông báo *

Được tạo bởi Blogger.
Javascript DisablePlease Enable Javascript To See All Widget