Chào mấy anh chị em gần xa, lại là tui, Liêm "Vô Duyên" đây. Mấy bữa rày lu bu với mấy cái nhà "thông minh" riết, nay mới có thời gian ngồi lại kể mấy chuyện dở khóc dở cười trong cái nghề này cho mấy ông mấy bà nghe. Tui nói thiệt, cái nghề này nhìn bề ngoài tưởng đâu oách lắm, chứ làm rồi mới biết, nó vô duyên hổng thua gì cái biệt danh của tui đâu.
Chuyện này mới hồi tháng trước. Tui nhận kèo lắp đặt một cái hệ thống nhà thông minh cho bà Hai ở dưới Gò Công. Cái nhà bả làm hoành tráng lắm, nhưng bả thì chỉ thích xài mấy món đơn giản thôi, chủ yếu là đèn đóm với cái loa thông minh để nghe nhạc cho vui.
Xong xuôi hết, tui mới chỉ bà Hai cách xài. Tui nói: "Dạ, bà muốn mở đèn thì bà nói 'Ok Google, mở đèn.' Còn muốn tắt thì bà nói 'Ok Google, tắt đèn.' Rất dễ xài, bà ha."
Bà Hai nghe xong, gật đầu lia lịa, hổng nói năng gì. Tui cũng yên tâm, gom đồ nghề tính ra về. Vừa đi ngang cửa, tui nghe bà Hai nói vọng vô: "Nè, cái đứa nhỏ kia, mở đèn!"
Tui khựng lại, quay đầu nhìn vô. Bà Hai đang đứng trước cái loa, chống nạnh, nói y chang như đang sai một đứa con nít trong nhà. Cái loa im re.
Bà Hai thấy vậy, bả bực mình, nói lớn hơn: "Sao hông nghe lời tui? Mở đèn lên cho bà Hai!"
Tui thấy vậy mắc cười quá, nhưng phải kìm lại. Tui mới nói: "Dạ, bà ơi, bà phải gọi tên nó trước đã."
Bả ngơ ngác hỏi: "Tên gì? Mày chưa nói nó tên gì?"
Tui mới giải thích: "Dạ, tên nó là Google. Bà phải nói 'Ok Google' trước."
Bả "à" một tiếng rõ to, rồi quay qua cái loa, giọng ngọt ngào hơn hẳn: "À, Google hả con? Tên dễ thương quá. Bà Hai muốn con mở đèn lên cho bà Hai."
Cái loa vẫn im re. Tui chịu hết nổi, mới bước vô nói nhỏ với bả: "Dạ, bà ơi, bà phải nói y chang như con chỉ hồi nãy. Hổng có nói thêm gì hết. Giống như mình ra lệnh cho nó vậy đó."
Bà Hai nhìn tui, rồi nhìn cái loa, vẻ mặt tội nghiệp lắm. Bả thở dài một cái, rồi nói: "Thiệt tình, cái máy móc gì mà khó tánh hơn cả con người nữa. Thôi, để bà thử lại lần nữa coi."
Bả hít một hơi thiệt sâu, rồi hét to: "Ok Google, mở đèn!"
Cái đèn sáng lên, bà Hai mừng rỡ, vỗ tay: "Hay quá con ơi!" Rồi bả nhìn tui, nói tiếp: "Mày thấy hông, nó cũng nghe lời bà mà. Chắc nãy giờ nó còn giận, hổng chịu làm đó."
Tui đứng đó, miệng cười méo xệch. Cái biệt danh "Vô Duyên" thiệt là hổng có oan uổng cho tui. Rõ ràng tui làm kỹ sư, mà cuối cùng tui lại thấy mình giống người đứng ra hoà giải cho bà Hai với cái loa vậy đó.
Bài học rút ra:
Trong cái nghề này, tui hiểu ra một điều. Đôi khi, cái thứ "thông minh" nhất hổng phải là mấy cái máy, mà là sự kiên nhẫn và tấm lòng của mình đối với những người xung quanh.
Họ không hiểu, không có nghĩa là họ dở, mà có thể do cách mình truyền đạt chưa đủ hay, hoặc do họ có một cái thế giới quan riêng, mà mình, người thợ, phải học cách bước vào.
Chứ hổng phải vô duyên như tui, chỉ biết đứng nhìn rồi cười khì.


Đăng nhận xét
Vui lòng bình luận lịch sự, không spam.
Hoặc bạn có thể liên hệ trực tiếp qua số: 0902.633.999